Chồng khéo kiếm tiền nhưng cũng tinh tường trong việc soi mói.
Người ta thường nói “được cái này thì mất cái kia”, và tôi cảm nhận rõ điều đó. Tôi được trời ban cho sự nghiệp và tài chính, nhưng lại phải chịu đựng khổ đau trong gia đình. Từ nhỏ, tôi đã mất cha, mẹ một mình nuôi tôi ăn học và còn gom góp tiền cho tôi học thạc sĩ. Tuy nhiên, khi tôi mắc bệnh, mẹ phải bán hết đất đai để chữa trị cho tôi, đến khi tôi 30 tuổi và kết hôn, cả hai mẹ con không còn tài sản nào. Chồng tôi là kỹ sư nông nghiệp, thành đạt và yêu thương tôi. Sau 6 tháng kết hôn, thấy mẹ sống khó khăn trong nhà thuê, tôi đề nghị chồng đưa mẹ lên ở cùng. Dù chồng không phản đối trực tiếp nhưng tôi cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh, và tôi đành nhắm mắt làm ngơ để mẹ có cuộc sống tốt hơn.
Khi mẹ tôi về sống cùng, vợ chồng tôi không còn phải lo lắng về con cái và nhà cửa, nhưng chồng tôi thường khó chịu khi phải giới thiệu mẹ vợ với bạn bè. Anh không hài lòng với cách ăn mặc và giọng nói của mẹ, và luôn nhắc tôi "bảo bà ngoại đi nhé". Tôi hiểu điều đó, nhưng không thể ép anh chấp nhận nhanh chóng. Chồng tôi lớn lên trong điều kiện sung túc, nên không thể hiểu được nỗi vất vả của một người phụ nữ nông thôn. Nhớ lại năm 2010, khi mẹ sống cùng chúng tôi được một tháng, tôi đã muốn chồng tự tay mua quà cho mẹ, nhưng anh đã từ chối vì cho rằng mẹ không biết đó là ngày gì.
Chồng tôi đã nói một câu khiến tôi tổn thương: “Mua gì lạ mà ngon về nấu cả nhà ăn là được”, như thể chê mẹ tôi quê mùa và kém hiểu biết. Dù vậy, tôi vẫn mua quà cho mẹ, thấy mẹ vui, chồng chỉ cười mỉa. Tôi hiểu anh không xấu, chỉ vô tâm và coi thường. Khi mẹ ở lâu, chồng càng có những lời lẽ khiến tôi khó xử. Dù không trực tiếp xúc phạm, anh vẫn phàn nàn về mẹ với tôi, như việc mẹ nấu ăn không hợp khẩu vị hay không biết sử dụng đồ điện tử.
Chồng tôi luôn lo lắng về việc mẹ tôi chăm sóc quần áo và nhà cửa, thường chỉ trích việc mẹ làm. Tôi cảm thấy khó xử giữa mẹ và chồng. Anh không hài lòng về mọi thứ và thường than phiền với tôi, khiến tôi mệt mỏi. Ngày của mẹ năm nay, khi chúng tôi đi mua quà cho bà nội, chồng tôi muốn mua đồ cho bà ngoại nhưng lại bảo rằng không có món nào phù hợp với mẹ, vì sợ người khác nghĩ mẹ khoe mẽ. Tôi rất buồn khi nghe điều đó.
Tôi gượng cười, quay đi với nước mắt, vì chồng tôi nhìn mẹ tôi quê mùa, không xứng với sự sang trọng. Tôi thương mẹ nhưng cũng khó xử. Một bên là mẹ, một bên là chồng; tôi không biết phải làm sao. Nếu chồng thẳng thắn với mẹ, bà có thể hiểu và sửa đổi. Nhưng anh lại liên tục phê phán và yêu cầu tôi "chỉnh" mẹ, khiến bà cảm thấy bị chỉ trích và khóc lóc. Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi không? Xin mọi người cho tôi lời khuyên.



Source: https://afamily.vn/chong-gioi-kiem-tien-nhung-cung-gioi-boi-long-tim-vet-7865.chn